16 – Nhóm nguyên soái


 Nhóm nguyên soái đồng thời nháo ly hôn – Tác giả: Long Thất

Edit: Lương – Beta: Gnner_Ngân

Chương 16

“Thiếu niên bệnh kiều rất sung sướng.”

Hai cõi mơ trước, sau khi Tạ Kiến Vi tiến vào toàn trưng vẻ mặt mộng bức*, toàn bộ hành trình phải dựa cả vào suy đoán.

Lần này bạn học ‘cụ’ Lục tri kỷ cực kì, trực tiếp cho y hẳn cuốn nhật ký, giở trang đọc nhanh như gió xong, Tạ Kiến Vi đã biết rõ mình bệnh thần kinh như nào.

Thiếu niên mười sáu cái xuân xanh thiếu thốn tình thương, bởi vài nguyên nhân mà thân thể không khỏe, từ bé đến lớn suốt ngày ngâm mình trong ấm sắc thuốc, đến cả không khí trong lành bên ngoài cũng chẳng hít được nhiêu, lớn đến vậy, trừ thân thích người hầu vẫn hoàn người hầu, một người bạn cũng không có.

Cha mẹ công việc bận rộn, bay đi khắp nơi, quanh năm suốt tháng về nhà chẳng được mấy lần.

Cậu bé cứ sống suốt thế, trạng thái tinh thần muốn bình thường cũng khó.

Mãi đến tận một năm trước, Lục Ly thành bác sĩ gia đình của cậu, cách một đoạn thời gian sẽ làm kiểm tra cho cậu, cùng lúc sẽ trò chuyện với cậu, lén đem mấy món đồ chơi nhỏ mới lạ cho cậu.

Bé thiếu niên đâu bao giờ thấy được những thứ này? Qua vài lần gặp gỡ ngắn ngủi đã treo bác sĩ Lục bên miệng, biến thành em trai nhỏ cuồng si.

Nhưng đọc từ cuốn nhật ký dài một năm này, bé thiếu niên sớm đã không còn là em trai nhỏ cuồng si nữa, đơn giản là si mê đến nỗi phát rồ.

Tỷ như trang này:

‘Ngày XX tháng XX năm 20XX

Tại sao A Quyên luôn nhìn trộm bác sĩ Lục.

Bác sĩ Lục là của tôi! Không ai được nhìn chằm chằm anh hết!

A Quyên đúng là người phiền toái, đáng ghét thật, muốn móc mắt của cô ta ghê…’

Tạ Kiến Vi không tiếc thương gì cho vị A Quyên này, nếu đuổi được thì quá tốt, thêm chút nữa, không chừng thiếu niên bệnh thần kinh này sẽ làm ra chuyện gì mất.

Tạ Kiến Vi xem ‘Kịch bản’ xong, thở một hơi dài.

Mộng cảnh trước tra thụ Tạ tổng tẩu thận bất tẩu tâm (yêu vì dục vọng không bằng trái tim), còn cảnh mơ này đóng cậu ấm yêu tới mức có bệnh — Yandere*.

Chuyện này tương phản quá chừng, y cần một chút thời gian để thích ứng.

Thật ra Tạ Kiến Vi không hiểu thiết lập này xíu nào.

Trong mộng cảnh này, Lục Ly muốn gì? Y đã bị hắn thiết lập thương hắn yêu hắn đến mức đầu óc có bệnh, chẳng lẽ còn phải yêu nhiều nhiều thêm nữa?

Mà nhìn dáng dấp ấy, còn yêu thêm nhiều nhiều sao đây?

Dù Tạ Kiến Vi có chỉ số IQ hai trăm tám cũng chả lý giải nổi cái mạch não người bệnh tâm thần đâu.

Ờ, y nói người bệnh tâm thần là thiếu gia bệnh kiều, chứ không phải Lục Tiểu Ly à nha.

Thôi đi, càng giải thích thì càng giấu đầu hở đuôi: D

Tạm thời không tìm ra manh mối liên quan nào cả, trái lại ngày mai Lục Ly đã tới rồi, đến khi đó thấy chiêu phá chiêu, sẽ luôn có cách giải quyết.

Tạ Kiến Vi dẹp quyển nhật ký, rời giường mặc quần áo.

Y đứng trước gương nhìn bản thân phản chiếu, có hơi hoảng hốt.

Đây là mình mười sáu tuổi.

Tạ Kiến Vi cười cười, cuối cùng chào hỏi ‘y’ vài lời.

Mình khi đó, không gọi là sống.

Đương nhiên đã qua lâu thế rồi, còn nghĩ chuyện này, nhưng tâm tình y rất bình tĩnh.

Suy cho cùng gặp được Lục Ly, cuộc đời y mới chính thức bắt đầu.

Lục Ly đúng là một cô nhi, còn là một thằng nhóc thối nghèo kiết xác suốt ngày gặm táo, cũng chẳng biết thế nào mà ảo tưởng cách sống cậu ấm thế gia vọng tộc.

Khi làm thì rất ra dáng, không khỏi khiến Tạ Kiến Vi có loại cảm giác quen quen khó chịu.

Tòa nhà lộng lẫy, luôn luôn quạnh quẽ, nét mặt người hầu chỉ kém hơn xíu so với người máy trí năng, cây kim yên lặng rơi xuống đất cũng nghe rõ ràng trong phòng khách rộng lớn, lúc ngẩng đầu thì chỉ có thể thấy ngọn đèn thủy tinh sáng chói mắt như ánh mặt trời.

Chùm đèn thủy tinh có sáng ngời bao nhiêu đi nữa thì chẳng thể đánh tan hết thảy không khí nặng nề của tòa nhà.

Thân thể Tạ Kiến Vi có sao không biết, chẳng qua chỉ đi cầu thang xoắn*, mà xuống lầu, cũng đã thở dốc, trán đổ đầy mồ hôi.

Thiết lập y yếu ớt kiểu đó, Tạ Kiến Vi nghĩ, Lục Đại Ly có muốn làm chút hoạt động vui sướng cùng y không đây?

Dưới lầu đã bày xong bữa tối trên chiếc bàn dài.

Những món ăn này dành cho một người mà nói đã khá thịnh soạn.

Bảy món một canh, tất cả toàn là thức ăn tinh xảo đắt tiền, nếu là một người bình thường, chắc là sẽ nhìn đến chảy nước miếng, hân hoan cầm dao nĩa ăn ngốn nghiến.

Nhưng mà mi tâm Tạ Kiến Vi thì hơi nhíu.

Quá dữ dội mà.

Chi tiết nhỏ thế này cũng để ý vầy, thật không hiểu nổi Lục Ly lấy kinh nghiệm từ đâu ra.

Chủ nhân tòa nhà này quanh năm bay chạy bên ngoài, tiểu chủ nhân không chỉ có thân thể suy yếu, mà chừng tính khí ngày thường còn khó chiều, nên mấy người hầu này không những không để cậu ở trong mắt, mà còn rất ghét cậu.

Trong mắt người ngoài một bàn thức ăn đây, thật chẳng bới móc nổi một sai lầm nào cả.

Nhưng với Tạ Kiến Vi mà nói, thức ăn dầu mỡ này, không phải là thứ y có thể ăn.

Thân thể y suy nhược nặng, hệ tiêu hóa và hệ hấp thu yếu, giờ cực kỳ đói bụng ăn hai miếng thịt, nửa đêm sẽ đau bụng đến lăn qua lộn lại.

Có thể nói không ăn thì đói bụng, nổi nóng nói cơm nước không ngon miệng, đám người hầu sẽ tức khắc nấu lại cho y, mà nấu lại thì cũng là mấy món này thôi.

Nếu Tạ Kiến Vi nói thẳng y muốn ăn mấy món thanh đạm.

Cả đám cũng thủ sẵn vài lời để đối phó y: “Thiếu gia, lão gia và phu nhân có dặn, ngài phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, như vậy thân thể mới càng ngày càng khỏe mạnh.”

Khỏe cái rắm.

Tạ Kiến Vi đương nhiên có biện pháp trừng trị đám người này, chỉ là y không thèm làm thôi.

Dù sao thiết lập của y là đứa nhỏ đáng thương bị bắt nạt rất thảm, sống trong phòng vàng son lại cực độ thiếu tình thương.

Y đang chờ bạch mã nguyên soái… À không, là bạch mã bác sĩ đến cứu vớt y.

Một đêm cố nhịn đói, Tạ Kiến Vi nhìn bữa sáng một chút, biết mình phải tiếp tục chịu đói.

Trò đùa của đám khốn nạn này, làm tô mì thịt bò mà làm vị cay xè chính là muốn y ham ăn chết mà!

Với tố chất thân thể này, ăn tô mì xong, hôm nay chẳng cần đi đâu hết, chỉ đi toa-let sau đó lết về phòng thôi.

Tội cho Tạ quân sư không cay không vui, trơ mắt nhìn dầu ớt đỏ chót, tim gan như bị ai quất.

Vừa đói bụng vừa thèm ăn, may thay Tạ Kiến Vi nghị lực mạnh mẽ, gắng gượng chống đỡ!

Căn cứ vào nhật ký thiếu niên bệnh kiều, khoảng mười giờ sáng bác sĩ Lục sẽ tới.

Mà mỗi lần như thế Tạ Kiến Vi luôn ngồi bên cửa sổ chờ hắn, từ lúc mở mắt, vẫn ngồi đợi bóng dáng hắn xuất hiện ở cửa sân.

Có đôi khi là ba tiếng, có đôi khi là bốn tiếng, có đôi lúc vì nghĩ sắp gặp được Lục Ly rồi, mà Tạ Kiến Vi vui vẻ không ngủ được, từ 5h đã bắt đầu ngồi đợi ở đó.

Nguyên nhân chỉ có một, y sợ nhỡ mà Lục Ly đến sớm, mình không cẩn thận để lỡ.

Không sai, thiếu gia như y chính là bệnh thế đấy.

Tạ Kiến Vi nhìn đồng hồ, bây giờ y phải ngồi đợi, phải ngồi ít nhất ba tiếng lận.

Ngẫm thôi đã thấy eo mỏi lưng đau, đặc biệt là y đã đói tới mức ngực dính sát lưng.

Nhưng không thể không ngồi, bởi tất cả mọi người cũng biết thói quen này của y, Lục Ly cũng biết, hơn nữa đã khuyên y vô số lần, chỉ là tiểu thiếu gia Tạ Kiến Vi rất tùy hứng, nhất định sẽ không nghe, luôn ngồi đợi ở đó.

Tạ Kiến Vi vừa mới nhìn đồng hồ một cái, cảm thấy hiện tại mình không cần phải làm “hòn vọng phu” ngay. Dù sao ít nhất Lục Ly cũng phải mười giờ mới đến.

Tiếc thay Tạ Kiến Vi mới vừa cầm quyển tạp chí làm ổ trên giường, chuẩn bị thảnh thơi mà đọc một chốc, thì ở ngoài truyền tới tiếng bước chân.

Ai tới?

Y khép cuốn sách lại, còn chưa kịp xuống giường, thì cửa phòng mở.

Lục Ly bước nhanh vào, thấy y còn ngủ trên giường, khẽ cười nói: “Tôi nghe Tiểu Sơn bảo em không ăn sáng?”

Trong lòng Tạ Kiến Vi hồi hộp một chút, sao nói đến là đến thế? Không phải mười giờ sáng mới đến à? Lúc này đây, y không ở bên cửa sổ chờ hắn, có phải không phù hợp thiết lập của tên bệnh thần kinh không nha?

Cũng may Tạ Kiến Vi phản ứng cực nhanh, mắt y chứa toàn ngạc nhiên mừng rỡ, từ trên giường đứng dậy, bởi quá mức sốt ruột, quyển tạp chí nọ bị rớt xuống sàn, vừa vặn trang bìa là hình phỏng vấn Lục Ly.

Lục Ly tự nhiên cũng nhìn thấy quyển sách đó.

Tạ Kiến Vi gần như xem nó là báu vật, nghe tiếng nó rơi xuống đất, cả người luống cuống, xoay người lại nhặt nó, sau đó nhìn thấy một góc nhỏ của bìa sách bị gãy, đau lòng đến mức viền mắt hơi hồng hồng.

Giải thích chi tiết: (cái này nên để ở chương trước nhưng lỡ rồi thôi kệ, cũng cảm ơn bé beta lần mò mấy cái này giùm chị nha)

Vẻ mặt mộng bức

Vẻ mặt mộng bức (脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Cách dùng : – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.

                   – Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.

Hình:

Yandere

Yandere ( ヤンデレ) là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối , nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu thì họ rất chung thủy với người mình yêu, họ có thế làm bất cứ thứ gì vì người yêu đến mức quá thái. Tuy vậy, họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao. Thường các nhân vật Yandere có tâm lý không bình thường và thậm chí có thể trở thành một kẻ giết người. Từ yan là một phần của từ “yanderu” có nghĩa là bệnh. Nguồn bài viết: đây.

Đặc điểm :

  1. Những cặp mặt vô hồn, ai oán nhưng cũng đầy ấn tượng.
  2. Họ xinh đẹp, không ai có thể chối cãi.
  3. Đôi lúc cũng thật dễ thương, đôi lúc thật lạnh lùng vô cảm. Nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
  4. Họ chung thủy với tình yêu, ko ai có thể chung thủy với bạn hơn họ.
  5. Tính cách khó lường, cơn giận mù quáng. (ghen cực kì)
  6. Họ luôn ở bên bạn Họ vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân, họ đáng thương nhưng cũng đáng tội

Cầu thang xoắn

Hết chương 16.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh biên (soạn) em diễn, hòa thuận vui vẻ.

Published by

lương

Tui có một ước mơ. Lười chảy mỡ.

Một suy nghĩ 10 thoughts on “16 – Nhóm nguyên soái”

Bình luận về bài viết này