Nhạc và lời Trịnh Công
Sơn (1939-2001)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát
Bài Đoá Hoa Vô Thường
được xuất bản lần đầu năm 1972 trong tập nhạc Tự Tình Khúc (nxb
Nhân Bản, Sài Gòn), nhưng không biết chính xác được sáng tác năm
nào, có lẽ trước đó không lâu. Thời gian này Trịnh Công Sơn đi
vào thiền, nên chủ đề ca khúc là « vô thường », một khái niệm
căn bản của Phật Giáo.
Khác với đa số ca khúc của Trịnh Công Sơn, thường ngắn gọn, bài
Đoá Hoa Vô Thường gồm nhiều đoạn với nhịp điệu và cung bậc khác
nhau, liền lạc với nhau thành một liên khúc hài hoà.
Đoá Hoa Vô
Thường
Tìm em tôi tìm mình hạc
xương mai
Tìm trên non ngàn, một
cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một
hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm, nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng, tìm
ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn, ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông những
dấu hài
Tìm em xa gần, đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng trong chiều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em
Tìm trong vô thường, có đôi dòng kinh
Sấm bay rền vang, bỗng tôi thấy em dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề thơm
ngát hương trầm
Trong vườn mưa tạnh, tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội,
một đóa hoa Quỳnh
Từ nay tôi đã có người, có em đi đứng bên đời liu lo
Từ nay tôi đã có tình, có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi, có tôi trong dáng em ngồi trước sân
Mùa đông cho em nỗi buồn
Chiều em ra đứng hát
kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên
Chút tình mới chớm đã
viên thành
Từ nay anh đã có nàng, biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà, có con chim hót tên là ái ân
Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau, có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao, đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình, em buồn đền trọn mối tình
Một chiều em đứng cuối sông Gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non Những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa Cũng đành về với quê nhà
Từ đó trong vườn khuya, ôi áo xưa em là
Một chút mây phù du, đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta, ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa, vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê, để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như, vừa đến nơi chia lìa
Từ đó ta nằm đau, ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em, một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn, đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương, rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm, nở đóa hoa vô thường